Để phục vụ một tiệc cưới diễn ra trong 2 giờ, Nhiên phải có mặt trước 4 tiếng để xếp bàn ghế và phụ nhà bếp bày đồ ăn. Khi kết thúc tiệc, Nhiên ăn vội những thứ còn sót lại trên bàn tiệc để dằn bụng… kèm tiền công: 100.000 đồng cho gần 7 tiếng bưng bê.

Đó là hình ảnh cho những sinh viên làm thêm nghề này.

Cũng như nhiều bạn sinh viên khác, khi đã quen với giảng đường Đại học, Nguyễn Ngọc An Nhiên (24 tuổi, quê Khánh Hòa) đã tìm cho mình một công việc làm thêm với mong muốn phụ giúp gia đình. Tuy nhiên, việc học trong những năm đầu khá bận rộn nên An Nhiên chỉ chọn công việc phục vụ tiệc cưới vào cuối tuần.

Đến nay, dù đã ra trường và có việc làm ổn định, nhưng mỗi lần nhắc về những ngày tháng làm phục vụ tiệc cưới, An Nhiên đã cười trong nước mắt: “Những đồng tiền nhận được từ công việc này luôn mặn chát dù đồ ăn, nhà hàng thì bóng loáng, sang trọng”.

7 tiếng = 100 ngàn đồng

Hồi tưởng lại những ngày tháng đi làm thêm tiệc cưới vào cuối tuần, An Nhiên trầm giọng kể, trong suốt năm đầu học đại học tại trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn (Đại học Quốc gia TP.HCM) Nhiên chỉ thu mình ở ký túc xá và trường học. Khi nào rảnh rỗi, được nghỉ nhiều, Nhiên lại về thăm gia đình.

Đến năm 2, nhìn các anh chị khóa trên rủ nhau đi làm thêm, đủ thứ nghề, thấy cũng muốn trải nghiệm và kiếm thêm tiền để mong phụ giúp cha mẹ được phần nào, Nhiên đã nhờ một người bạn đăng ký để đi chạy bàn tiệc cưới vào cuối tuần.

Mỗi lần nhận được điện thoại báo có tiệc, Nhiên lại chạy xe máy khoảng 13 cây số từ ký túc xá đến chỗ làm. Nhiên tâm sự: “Những ngày đầu đi làm quả thật là kinh khủng, trước khi đi mình phải lên Google maps để tìm đường. Sau đó mình ghi ra một mẩu giấy nhỏ để khi nào quên thì mở ra xem. Đi nửa đường, tự nhiên xe rớt gương chiếu hậu, sợ bị cảnh sát giao thông phạt, mình nhặt lên rồi vừa đi vừa cầm trên tay để có gì khi bị thổi sẽ nói là mới bị rớt gương. Thiệt, giờ nghĩ lại thấy ngày đó mình ngày đó ngây ngô quá”, nói rồi Nhiên bật cười.

Nếu là tiệc trưa, 11 giờ bắt đầu đãi khách thì Nhiên phải có mặt từ 7 giờ sáng để phụ dọn sắp xếp bàn ghế, lau ly chén. Chưa xong được một nửa công việc, mồ hôi đã ướt đẫm áo cô gái trẻ.

Tiếp tục, Nhiên cùng các bạn phục vụ vào bếp phụ sắp xếp, chia phần từng món theo bàn rồi kê lên kệ để khi vô tiệc dọn lên cho nhanh. “Xong xuôi, mình lấy điện thoại ra coi giờ đã gần trưa. Ngày mình ăn sáng thì không sao, có ngày vội thì cái bụng trống rỗng, chuẩn bị xong tất cả như vậy cũng mệt lả người nên chẳng muốn ăn gì nữa”, Nhiên nhớ lại.

“Nếu có khách tới thì bắt đầu mình phục vụ đá và nước uống, đợi gần kín chỗ sẽ lên món ăn. Cứ vậy, đến khi tàn tiệc và dọn dẹp xong tất cả là 14 giờ chiều”, Nhiên kể.

Tương tự, nếu là tiệc tối, Nhiên sẽ phải có mặt từ 14 giờ và ra về vào lúc 23 giờ. Mỗi tiệc như vậy, Nhiên được trả tiền công 100.000 đồng.

Buồn nhiều hơn vui

Nhắc đến buồn vui trong nghề, Nhiên tặc lưỡi: “Nghề gì chứ nghề này chắc buồn nhiều hơn vui”. Nhiên chia sẻ rằng, bản thân thấy vui vì đây là những đồng tiền do mình làm ra được. Đi làm rồi, Nhiên mới thấy quý trọng đồng tiền, khi đó mới hiểu được làm ra đồng tiền khó như thế nào. Hơn nữa, việc làm thêm này, Nhiên được gặp gỡ và tiếp xúc với nhiều người, mà đã tiếp xúc thì có rất nhiều thứ để trải nghiệm, để học hỏi và để…nhớ đời.

Nhiên nói sẽ không thể nào quên được những lần cầm xô nước đá xông xáo chạy quanh 3 bàn tiệc được phân công để châm đá, rót bia. “Có những lần mình chạy không kịp, gặp người lịch sự sẽ kêu “em ơi cho xin thêm đá”, còn một số người cũng trời ơi lắm, nghĩ mình là “thượng đế” nên chỉ vỏn vẹn “Đá đi, ê, đá” kèm theo những cái nhìn chẳng mấy thiện cảm. Nghe xong mà mình tức lắm nhưng vẫn phải tươi cười mang đá tới cho họ”, Nhiên tâm sự.

Còn có những lần thấy Nhiên đang đứng kế bên để cho rau vào nồi lẩu Thái, người khách thản nhiên hạ điếu thuốc trên tay xuống chạm vào bên hông Nhiên. Lần ấy, Nhiên giật mình, suýt làm đổ nồi lẩu, còn chiếc quần jeans đen thì bị rách một lỗ, phần da sưng hồng vì bỏng.

Nhiên kể, trong một đám cưới mà mình phục vụ, nhà trai tổ chức chung với nhà gái, khách tới kín bàn. Tuy nhiên có một số món khách ăn không hết nên phục vụ mang xuống bếp để lên món mới, mẹ cô dâu với mẹ chú rể chạy thẳng xuống bắt chia riêng thành hai phần để hai bên mang về lúc tan tiệc.

Lúc đó không chỉ Nhiên, mà cả nhóm phục vụ và bếp đều lắc đầu ngao ngán. Nhiên bảo: “Mình chỉ thấy sao ngộ quá, đám cưới đãi chung rồi mà còn phải chia đúng phần mang về…”.

Chúng tôi hỏi về kỷ niệm nhớ nhất khi làm phục vụ tiệc cưới, Nhiên thở dài rồi trả lời: “Mình sẽ không thể nào quên được những bữa ăn sau tiệc cưới. Có những tiệc còn dư bàn, chủ tiệc mời tụi mình ăn luôn, đó là những bữa ăn thật sang trọng. Còn có những tiệc tụi mình phải dồn đồ ăn còn lại trên các bàn mà chủ tiệc không mang về rồi xúm lại ăn. Mình nhớ nhất là món lẩu, gộp ba – bốn nồi lẩu khách ăn chưa hết thành một nồi mới rồi nấu lên ăn cùng bún để dằn bụng. Ăn xong, dọn dẹp xong nhận 100.000 đồng về mà ứa nước mắt, nhưng mãi thành quen. Dù sao thì mình cũng làm ra tiền”

Nhiên cho biết thêm, một số tiệc các bạn phục vụ được chủ tiệc boa thêm một khoản “bồi dưỡng” vì làm tốt, thế nhưng người quản lý phục vụ ăn bớt hoặc ăn chặn luôn. Nhiên “vô tình” phát hiện được sự thật và đến lần thứ 3 thì Nhiên nghỉ hẳn công việc này.

Cho đến bây giờ khi kể lại công việc mình đã từng làm thêm thời sinh viên, Nhiên vẫn luôn nói kèm một câu nghe xót xa: “Đó là những đồng tiền mặn chát”.