Em có một tâm sự mà không thể nói cho ai nghe cũng không ai có thể chia sẻ được, mà cứ ấp ủ trong lòng thì chắc em trầm cảm mà chết. Em tin có nhiều chị cũng đã rơi vào trường hợp như em. Mong các chị tư vấn và chia sẻ với em.
Yêu nhau 05 năm, hạnh phúc nhất có lẽ là lúc ảnh quỳ xuống cầu hôn em
Sau khoảnh khắc ngọt ngào đó là giai đoạn tất bật chuẩn bị cho Đám Cưới. Em là người đa cảm và suy nghĩ nhiều. Bất kể ai nói gì em cũng đều suy nghĩ, ảnh nói em không nên như vậy vì sẽ rất mệt mỏi. Em cũng biết, nhưng nhỏ giờ em vậy rồi. Từ ngày đồng ý lấy ảnh, lúc nào em cũng mệt mỏi với những suy nghĩ xem mình phải làm thế nào để vừa lòng được với mọi người.
Giờ còn 2 tháng nữa là em tổ chức Đám Cưới. Không phải là em không hiểu nhưng thiệt sự không biết nói sao, nhà chồng em có điều kiện, không, phải nói là quá có điều kiện, gia đình làm kinh doanh, có hai công ty lớn. Nhưng lại vẫn sống trong môi trường nông thôn nên nhiều cái vẫn không suy nghĩ thoáng được. Trong khi em là một cô gái sống trong môi trường gia giáo ở thành phố. Đó đã là 02 môi trường hoàn toàn khác nhau rồi.
Khi chuẩn bị cho đám cưới, tụi em xác định là ở cùng gia đình nhà chồng gồm có ba mẹ, bà, 01 người bác, 03 cậu em trai, với 01 người dì (nhà ảnh là kiểu gia đình truyền thống, khá phức tạp và có nhiều thế hệ khác nhau). Nhưng điều làm em tổn thương nhất là đến phòng tụi em ở – phòng cưới thì cũng ọp ẹp, phải sửa sang. Hai đứa bọn em muốn sửa nhà thì mọi người kêu: “Phòng đó ở được rồi, làm gì phải sửa!”
Mọi người nói vậy, nhưng ảnh vẫn quyết định sửa. Rồi mọi người nói này, nói nọ, lời ra tiếng vào, em buồn lắm.
Mang tiếng là phòng vợ chồng em ở, nhưng hầu như công việc gì cũng làm ở trong phòng đó. Bọn em định mua giường cưới mới, vì phòng đó được xây cũng 10 năm, cũ lắm rồi, thì nhà ảnh không cho: “Lấy giường cũ cũng được, mua mới chi, dù sao cũng để ngủ thôi mà”.
Tâm sự chất đầy, em tức muốn xỉu mà không biết nói với ai.
Hôm trước bàn về phong tục cưới hỏi, em là người Tiền Giang (gia đình em chuyển lên thành phố đã được gần chục năm, còn ông bà họ hàng thì vẫn ở quê), phong tục chỗ em khác, chắc ai ở Tiền Giang cũng biết, nhưng mọi người nhà chồng thì nói làm đơn giản thôi. Quê em lễ ăn hỏi thường ít nhất là 09 mâm, nhưng mà chồng em kêu chỉ làm 05 mâm là được. Em nói thật, nếu nhà chồng em không có khả năng thì không sao, nhưng đằng này lại có điều kiện tốt, mà keo kiệt vậy, giờ em biết ăn nói thế nào với mọi người nhà em?
Em chán lắm rồi các chị ơi, đã chịu cảnh lấy chồng xa nhà, sắp tới lại phải làm cho công ty nhà chồng, lương hàng tháng cũng không có. Muốn xài gì, cũng phải xin ba mẹ. Nghĩ tới thôi mà em thấy tủi thân lắm. Em không muốn lấy chồng nữa! Mà không lẽ yêu nhau 05 năm, lại chia tay nhau vì gia đình của ảnh, em biết phải làm sao?
Các chị cho em lời khuyên với.
Minh Thư
*** Bài viết đóng góp cho chuyên mục Tâm Sự xin gửi về news@weddingplanner.vn tiêu đề “Chuyên mục Tâm Sự”. Bài đã đăng lên trang sẽ không được rút xuống vì bất cứ lý do gì.